"Cuộc gặp gỡ của người công nhân đường sắt" & "Khoai tây, trứng và cà phê"
Câu chuyện số 1: "Cuộc gặp gỡ của người công nhân đường sắt"
Vào một buổi trưa nắng chói chang, nhóm công nhân nọ đang cố gắng sửa chữa những đoạn đường ray tàu hỏa.
Trong nhóm công nhân ấy, phần lớn đều là những người trẻ tuổi. Duy chỉ có người đội trưởng lớn tuổi nhất ở đó. Mái tóc của ông cũng đã dần bị năm tháng nhuốm màu.
“Tàu sắp dừng lại rồi. Mọi người ngừng tay nghỉ ngơi. Đợi tàu qua ga chúng ta sẽ bắt tay làm tiếp cho xong.” – Người đội trưởng nói to.
Những đám đông từ đoàn tàu ùa xuống sân ga. Một người đàn ông trong trang phục lịch sự bước tới nơi những người công nhân đường sắt đang ngồi nghỉ.
Tiếng xì xào vang lên: “Tổng giám đốc mới của ngành đường sắt đấy!”
- Chào các anh, các anh vất vả quá" – Vị Tổng Giám đốc cất tiếng, trìu mếm nhìn những anh công nhân.
- Dạ, chào ngài Tổng Giám đốc!
Người đội trưởng đang đưa tay lau giọt mồ hôi lăn dài trên mặt, bỗng giật mình và lặng người đi khi người đàn ông kia tiến gần. - Jim Murphy!!!
Ông Tổng Giám đốc cũng lặng người và nghẹn ngào: - Là anh, David! David Anderson phải không???
Hai người đàn ông trung niên, hai thái cực đối lập, ôm chầm lấy nhau trước những đôi mắt ngỡ ngàng của người xung quanh.
Họ vui mừng trò chuyện, quên luôn cái nắng chói chang.
David Anderson cảm động nói: - Nhìn cậu thế này, tôi mừng và ngưỡng mộ lắm!
Vừa lúc đó, tiếng loa phát thanh vang lên và người trợ lý của Jim Murphy cũng nhắc ông chuẩn bị phải lên tàu để tiếp tục hành trình.
Đoàn tàu chầm chậm rời nhà ga. Những anh công nhân trẻ vây quay ông đội trưởng, thắc mắc: - Bạn cũ của bác à?
- 20 năm trước, ông ấy đã từng làm việc ở đây cùng với tôi. Dưới cái nắng còn chói chang hơn thế này.
- Vậy sao bác vẫn còn làm việc ở đây. Trong khi bác ấy đã trở thành Tổng Giám đốc.
- Bởi 20 năm trước, tôi làm việc đơn giản chỉ vì 1,7$ một giờ. Trong khi ông ấy làm việc bằng tất cả tình cảm, tình yêu với ngành đường sắt.
Câu chuyện số 2: "Khoai tây, trứng và cà phê"
Có một lần, cô con gái nhỏ phàn nàn với cha mình rằng cuộc sống của cô ấy thật đau khổ và cô ấy không biết phải đối phó với mọi khó khăn như thế nào. Cô than thở rằng mình đang chịu rất nhiều mệt mỏi và không biết cách chống lại chúng.
Người cha già đứng dậy và bảo cô hãy đi theo ông xuống bếp. Sau đó, ông lấy ra ba cái nồi, châm nước và đặt chúng lên bếp.
Khi ba cái nồi đều sôi, ông ta lại đặt vào đó ba thứ khác nhau: khoai tây, trứng và hạt cà phê. Hai cha con tiếp tục ngồi trầm ngâm chờ ba thứ ấy được đun sôi, không nói với nhau một câu nào.
Cô con gái có vẻ sốt ruột, thiếu kiên nhẫn, gương mặt băn khoăn không biết mình đang làm gì, chờ đợi điều gì. Hai mươi phút sau, ông tắt bếp.
Rồi ông quay sang cô con gái nhỏ và hỏi: “Con có thấy gì không? - Cô gái dửng dưng đáp lại ngay: “Chẳng phải đó là khoai tây, trứng và hạt cà phê sao cha?”
Ông điềm tĩnh nói tiếp: “Hãy nhìn kĩ hơn đi, rồi thử chạm vào khoai tây xem.” - Cô làm theo và nhận thấy nó đã trở nên mềm nhũn.
Tiếp đến ông muốn cô lấy quả trứng lên và lột vỏ nó, rồi cuối cùng ông bảo cô hãy uống những ngụm cà phê từ những hạt cà phê vừa được đun sôi xem. Ông nhận ra con gái mình đã cảm thấy khoan khoái khi được ngửi những hương thơm dịu dàng từ tách cà phê nóng.
Cô gái vẫn không khỏi ngạc nhiên, tiếp tục hỏi cha: “Con không hiểu, chúng ta đang làm gì vậy.”
Người cha già trầm ngâm giải thích:
“Khoai tây, trứng và cà phê đều cùng chịu tác động của nước sôi. Đó cũng là hình ảnh đại diện cho mỗi chúng ta, những người mỗi ngày đều cùng chịu một áp lực nào đó của cuộc sống. Nhưng cũng như những thứ trên, chúng ta có cách phản ứng khác nhau. Khoai tây cứng cáp trong nước sôi trở nên mềm nhũn, quả trứng mong manh lại được tôi luyện thật chắc chắn và hạt cà phê là thứ đặc biệt nhất, chúng hòa quyệt với nước sôi và tạo nên một điều mới mẻ, cực kì đặc biệt.”
“Vậy còn con, con sẽ là trứng, khoai tây hay cà phê trước những khó khăn của cuộc đời.” - Người cha mỉm cười và hỏi.
Cô con gái nhỏ bỗng nhận ra câu trả lời giải quyết cho tất cả mọi trăn trở của mình trong cuộc sống.